“Thức tỉnh” đã chết — phải bảo đảm chắc rằng nó không bao giờ quay lại

Trong thế giới truyền thông phi cánh tả, giờ đây, chiến thắng vang dội của Donald Trump là một bước ngoặt của sự thức tỉnh.

Sau khi liên tục hỏi một cách bướng bỉnh trong nhiều năm, “Giờ chúng ta đã đến được tột đỉnh của sự thức tỉnh chưa?” như những đứa trẻ ngồi ở ghế sau xe đang chạy luôn miệng hỏi bố “Mình đã tới chưa?”, chúng ta được nghe dai dẳng từ các phương tiện truyền thông bảo thủ rằng sự điên rồ tiến bộ đã hành hạ chúng ta từ hồi năm 2014 (nếu không muốn nói là từ năm 1965) đã bị đánh gục hoàn toàn.

Một hồi chuông báo tử quyết định cho bản sắc chính trị đang treo lơ lửng nhờ vào may mắn là không còn lãng phí thời gian ngắn ngủi của chúng ta trên trái đất này vào những cuộc trò chuyện và tranh luận ngu ngốc về việc liệu: phụ nữ có thể có dương vật hay không; chia cách chủng tộc có chữa được nạn phân biệt chủng tộc hay không; sự thăng tiến trong việc làm và giáo dục nên được xác định bởi màu da; nền văn minh phương Tây đã mang đến cho chúng ta penicillin, Rembrandt, Bach và kính viễn vọng không gian Hubble là một điều đáng xấu hổ; béo phì dị hợm là lành mạnh; và đội chiếc nón rộng vành tự mua trên mạng Amazon là hành vi trộm cắp.

Các bạn ơi, những kẻ thực sự đã ăn cắp — và những món đáng giá như: thời gian, năng lượng và chú tâm quý báu của chúng ta — chính là những kẻ ngu đần theo giáo điều đã lôi kéo chúng ta tìm cách giải quyết những câu hỏi hiển nhiên đau đớn này. Tôi đã dành rất nhiều thời giờ để cẩn trọng cân nhắc xem liệu một phong trào quần chúng triệt sản trẻ em và cắt bỏ các bộ phận cơ thể khỏe mạnh của chúng có phải là một ý tưởng tốt hay không.

‘Hủy bỏ’ đã bị tiêu diệt

Đồng ý, vậy thì: Chúng ta mong muốn quên đi sự ngu ngốc tồi tệ này.

Năm 2024 có phải là năm DEI sụp đổ không? Các công ty lớn, các trường đại học đã hủy bỏ chính sách này trong năm nay.

Thực tế, tôi vô cùng tò mò không biết giai đoạn điên rồ của cả cộng đồng này sẽ được nhìn nhận như thế nào khi nó bị thu gọn lại như trong mảnh kính chiếu hậu. Liệu ranh giới của kỷ nguyên này có mờ dần cho đến khi, được nhìn lại, “văn hóa hủy bỏ” có nên nhớ đến như một điều khá dễ chấp nhận hay không?

Hay các nhà sử học nhớ rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn buồn cười đó, mọi người vô tình quan tâm hơn bình thường về “công lý xã hội”?

Hay triều đại của những người thức tỉnh sẽ đặt nó song song với Cách mạng Văn hóa của Mao, các phiên tòa xét xử của Stalin và các cánh đồng chết của Pol Pot như một ví dụ về tỷ lệ tử vong thấp hơn của toàn bộ xã hội đang đánh mất lý trí tập thể?

Đối với mảnh kính chiếu hậu đó, có những dấu hiệu đầy hứa hẹn. Các danh xưng được ưa thích đang lặng lẽ biến mất khỏi chữ ký cuối email. Đại học Michigan đạo đức giả đang sa thải nhân viên về đa dạng, công bằng và hòa nhập (DEI). Walmart đã loại bỏ hoàn toàn thuật ngữ DEI. Các nhà đầu tư đang kiện chuỗi bán lẻ Target vì đặt các cam kết về DEI, môi trường, xã hội & quản trị và Tháng Tự hào lên trên lợi ích của các cổ đông. Các tỷ phú cánh tả trước đây ở Thung lũng Silicon đang công khai hào hứng hoặc thậm chí tranh giành để tham gia vào chính quyền Trump.

Bầu không khí trên các podcast đột nhiên trở nên dễ dãi hơn; tại sao, cuối cùng thì việc nói đùa cũng được an toàn.

Những nhân vật truyền thông Dân chủ đang ngụp lặn trong sự tự thương hại, trong khi lượng người hay cằn nhằn xem kênh MSNBC đã giảm mạnh. Các tiểu bang Cộng hòa đang cấm việc chăm sóc trẻ vị thành niên bất chấp giới tính và những luật này có nhiều hy vọng sẽ được Tối cao Pháp viện chấp nhận. Từ “chậm phát triển” đang quay trở lại.

Tuy nhiên, tôi lo rằng chúng ta hơi vội vàng. Giáo điều này đã lây nhiễm cho tất cả các thể chế của chúng ta như một loại nấm lan. Sẽ không dễ để loại bỏ đâu. Bạn có bao giờ để ý thấy bệnh nấm chân tái phát nhanh như thế nào sau khi chữa hết không?

Một cuộc bầu cử của Hoa Kỳ cũng không giải quyết được vấn đề. Có quá nhiều người có lợi ích cố hữu trong việc hành động theo kiểu thức tỉnh vì công việc của họ là “phi thực dân hóa chương trình giảng dạy”. Nhiều giám đốc bảo tàng được thuê chỉ để bảo đảm rằng một bộ sưu tập nghệ thuật không có tác phẩm của người da trắng.

Liệu tất cả có ra đi một cách lặng lẽ không.

Nhiều phụ nữ da đen được tuyển dụng đánh dấu vào hai ô trong sự đa dạng “mua một, tặng một” nhưng đôi khi lại thiếu trình độ một cách rõ ràng, chẳng hạn như viện trưởng đại học Harvard bị phế truất Claudine Gay, nợ các cuộc bổ nhiệm của họ cho cách suy nghĩ theo kiểu nấm lan đó, và họ sẽ không ra đi một cách lặng lẽ đâu.

Toàn bộ Đảng Dân chủ Hoa Kỳ đang chìm đắm trong sự thối não này, và bà Kamala Harris vẫn chỉ cách chiến thắng của số phiếu phổ thông có 1.5 phần trăm.

Ở cả hai bờ Đại Tây Dương, các trường đại học, hệ thống tư pháp, các tổ chức phi chính phủ, các ngành luật và y khoa, phương tiện truyền thông, các tổ chức văn hóa, nhà hát, xuất bản, phim ảnh: Tất cả đều đã bị nấm thây ma làm thối rữa. Hãy tưởng tượng đến các hiệu ứng đặc biệt của “The Last of Us”, tất cả những vòi cuốn lông lá và những tua xơ đang bò lần lên các tòa nhà chọc trời giữa khu phố Manhattan.

Vì vậy, đây là một cuộc chiến dài vẫn chưa có hồi kết. Điều đó không thể làm giảm tâm trạng vui mừng rằng chúng ta, những người tỉnh táo, dường như đang giành được thế thượng phong ngay trong lúc này.

Thật vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng nhóm người tỉnh táo và không bị nhồi sọ như chúng ta — dù bị bao vây, bị ngược đãi và số lượng quá ít đến không ngờ — luôn được mặc định là sẽ chiến thắng, bởi vì sự điên rồ cuối cùng cũng sẽ sụp đổ vì những mâu thuẫn nội tại. Vấn đề chỉ là chúng ta còn phải chịu đựng sự khùng điên đáng tởm này trong bao lâu nữa.

Đối với thời điểm hiện tại, tôi có một giả thuyết. Chúng ta hãy nhớ lại bản chất của phe đối lập. Những kẻ ‘thức tỉnh” là những người theo chủ nghĩa tuân thủ. Họ không phát minh ra những ý tưởng tồi tệ của mình; họ đang đọc từ một tờ tụng ca chung.

Đó là lý do tại sao tất cả họ đều dùng cùng một loạt từ và tuân theo cùng một chuỗi liệt kê các niềm tin, bất kể vô lý đến mức nào: những người này không phải là những nhà tư tưởng tự phát. Nhưng họ tưởng tượng rằng họ đang ở vị trí tiên phong.

Biết “Tiến bộ” có nghĩa là họ đang ở vị trí dẫn đầu. Họ nghĩ rằng sự thức tỉnh khiến họ hiện đại, khiến họ sành điệu.

Bất kể sự thật phức tạp hơn của vấn đề là gì, thì điều tốt cho chúng ta khi quảng bá lối nói rằng sự thức tỉnh đã kết thúc. Sự thức tỉnh đó đã bị đánh bại. Sự thức tỉnh đó hoàn toàn là của ngày hôm qua, cũ kỹ một cách vô vọng và đã xong rồi. Và phần còn lại của chúng ta đang chuyển sang những câu hỏi thực sự hóc búa mà không hề ngu xuẩn. Là chúng ta sẽ không còn lãng phí thời giờ để phản đối những nhà ngôn ngữ học nghiệp dư nhỏ nhen khăng khăng rằng chúng ta nên gọi những người béo phì là “những người sống chung với bệnh béo phì”.

Rồi, bất kể những nghi ngờ riêng tư gì của chúng ta, thì việc bầu ông Trump đánh dấu một thay đổi lớn Trước và Sau. Như bà Kamala nói, chúng ta đã “sang trang” và “chúng ta sẽ không quay lại”.

Đó có phải là tiếng vọng không?

Bởi vì khi bạn lập lại điều gì đó đủ nhiều lần (đây là một nước cờ mà chính những người theo chủ nghĩa thức tỉnh đã thành thạo) thì bạn có thể biến nó thành sự thật. Những người theo chủ nghĩa thức tỉnh rất dễ bị ám thị. Hơn nữa, hầu hết những người này không thực sự quan tâm đến công lý xã hội. Họ quan tâm đến việc tỏ ra quan tâm đến công lý xã hội. Họ quan tâm đến lòng tự trọng của người khác. Họ quan tâm đến việc hòa nhập.

Họ lặp lại những gì mọi người xung quanh nói, bởi vì việc bắt chước một cách vô tâm có nghĩa là những người bắt chước một cách vô tâm khác sẽ thích họ và họ sẽ giữ được bạn bè và công việc của mình. Và họ quan tâm đến thời trang xã hội.

Vì vậy, họ sẽ không thốt ra những từ lóng như “người dị tính” nếu điều đó có thể khiến mọi người lắc đầu tại các bữa tiệc. Họ sẽ không muốn tỏ ra lạc hậu. Nếu chúng ta thuyết phục họ rằng thời kỳ thức tỉnh đã kết thúc, rằng các biển cắm trên sân cỏ BLM của họ đã lỗi thời, rằng việc lải nhải về “đặc quyền của người da trắng” là nhàm chán và lỗi thời, họ sẽ vút bỏ toàn bộ chế độ gia trưởng/đa dạng thần kinh/chuẩn mực dị tính v.v. chỉ trong một phút (tính ở New York).

Chúng ta chỉ cần thuyết phục họ rằng thời kỳ thức tỉnh là lỗi thời. Nó vẫn luôn như vậy, nhưng có một số người vẫn luôn chậm hiểu.

Bài viết ​​của Lionel Shriver

Sách mới nhất của Lionel Shriver, “Mania,” được Borough Press xuất bản.

Bản trích được phép của Spiked.

Nguồn: Woke is dead — let’s make sure it never comes back (msn.com)